Tôi đang nghĩ về hàng chục cuộc trò chuyện mà chúng tôi đã có trong năm nay với những người đàn ông và phụ nữ đã liều mạng sống của họ để phục vụ đất nước. Tôi đã gặp những cựu chiến binh Thế chiến II, những người đã dạy cho con trai 5 tuổi của tôi, Karthik, về những gì họ đã chiến đấu, khi chúng tôi xem buổi tái hiện cuộc đổ bộ Normandy của Hạt Ashtabula. Tại hội chợ Hạt Portage, Tôi đã gặp một cựu chiến binh Chiến tranh Việt Nam, người đã cầu xin tôi nhắc nhở những người trẻ tuổi Mỹ về điều mà nước Mỹ thực sự đại diện, điều mà ông lo lắng rằng chúng ta đã quên. Tôi đã có vinh dự được làm quen với các cựu chiến binh Lực lượng Ranger của Quân đội, Green Berets và Navy Seals khi họ chuyển tiếp trở lại cuộc sống dân sự. Mỗi người trong số họ đều có một câu chuyện khác nhau, nhưng có một điều chung: sự hy sinh. Sự sẵn sàng đặt điều gì đó lớn hơn bản thân lên trên sự thoải mái. Sự dũng cảm để chấp nhận rủi ro vì một quốc gia mà họ yêu thương. Một cảm giác nghĩa vụ vượt lên trên lợi ích cá nhân. Đến các cựu chiến binh mà tôi đã gặp trên khắp Ohio và đất nước của chúng ta: cảm ơn các bạn. Những câu chuyện của các bạn nhắc nhở chúng ta rằng tự do không chỉ là một khái niệm, mà là một di sản sống được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Đó là một di sản mà chúng ta tôn vinh hôm nay, và nên nhớ mỗi ngày. Chúng tôi thấy các bạn. Chúng tôi nghe các bạn. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên các bạn. Chúc mừng Ngày Cựu Chiến Binh. 🇺🇸