Sự thật thú vị: sau khi tôi nộp bản thảo hoàn chỉnh của cuốn sách, biên tập viên của tôi đã yêu cầu tôi in ra, cắt nó ra và hoàn toàn tổ chức lại các ý tưởng. Cô ấy đã nói: Nội dung thì có, nhưng câu chuyện thì không. Bây giờ điều này có thể có vẻ bình thường với những ai đã trải qua quá trình này nhưng nó đã làm tôi RẤT TỒN THƯƠNG! Đột nhiên tôi nghĩ "thế là họ cuối cùng đã hiểu tôi. Tôi không phải là một tác giả!" Và nó đã gợi nhớ một kỷ niệm: Tôi nhớ hồi trung học, huấn luyện viên của tôi thường la mắng tôi nhiều nhất trong buổi tập. Và một ngày tôi đã khóc. Ông ấy đến gần và nói "Tôi khắt khe với những ai có tiềm năng nhất" Câu nói đó đã thay đổi tôi. Bạn đang ở trong trò chơi. Hãy sẵn sàng học hỏi. Hai mươi năm sau, yêu cầu của biên tập viên tôi cảm thấy như huấn luyện viên đứng bên lề... Cô ấy không đang phơi bày tôi như một kẻ lừa đảo.....cô ấy đang chỉ ra khả năng. Vì vậy, tôi đã dành hai tuần trên sàn nhà với kéo, băng dính và 300 trang giấy bị xé. Chương này qua chương khác, câu chuyện cuối cùng đã khớp lại với nhau. Và giọng nói trong đầu tôi đã chuyển từ "Tôi không phải là một tác giả" thành "Tôi đang trở thành một." Những điều rút ra nếu bạn đang nhận những ghi chú khó khăn ngay bây giờ: 1️⃣ Phản hồi không phải là một bản án; đó là sự xác nhận rằng ai đó thấy tiềm năng của bạn. 2️⃣ Bản nháp đầu tiên chứng tỏ bạn có thể bắt đầu. Viết lại chứng tỏ bạn có thể hoàn thành. Câu hỏi: Mảnh phản hồi khó khăn nhất mà bạn từng nhận được là gì mà cuối cùng lại trở thành một món quà? PS Tôi sẽ đến NYC hôm nay để ghi âm sách nói cho TOXIC GRIT! Không thể tin rằng chúng ta chỉ còn 12 tuần nữa đến ngày phát hành.
20,11K